Thương Về Miền Trung Quê Tôi!!

Những ngày mưa tim ta cuồn cuộn sóng...




Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nhỏ miền Trung, đã từng chứng kiến nhiều cơn bão lớn nhỏ độ bổ vào mảnh đất thân yêu, đã chứng kiến những sự mất mát về người và của sau những cơn bão đi qua, những cuộc chia ly đau thương của nhiều gia đình...
Tuy giờ đây, tôi được đi học xa quê, tất nhiên ở vùng đất này vẫn có những cơn bão đi qua nhưng là Thành phố nên không thiệt hại nhiều mỗi khi có bão vào. Nhưng mỗi lần nghe tin báo bão, lòng tôi không khỏi thấp thỏm lo âu... không biết ở quê nhà lại phải gánh chịu thêm những thiệt hại nào nữa...



Mẹ thiên nhiên hiền hòa là thế khi ban tặng cho con người biết bao diều quý giá, nhưng cũng dữ dội là thế khi trút xuống nhân loại những cơn mưa mang theo những con nước hãi hùng có sức mạnh nhấn chìm mọi thứ. Vì đơn giản con người vẫn mãi là con người, đôi khi vẫn cảm thấy bất lực trước trời đất bao la!

Lũ tràn về. Gió thét gào. Mặt biển dậy sóng ì ào. Và lạnh. Và buốt. Và tiếng người lại gọi nhau í ới trong những cơn gió cuồn cuộn. Tiếng được. Tiếng mất. Chỉ còn những bóng người mờ nhạt trong cái khung nền ảm đạm...

Nước lũ ập vào cuốn trôi đi nhiều ngôi nhà, nhiều người mất tích và thiệt mạng... hàng trăm gia đình phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất... Chia ly... Mất mát... Đau thương... đó là những gì đã và đang hiện hữu nơi mảnh đất Miền Trung cằn cỗi ấy. Dẫu biết rằng có mấy ai đi qua hết cuộc đời mà không phải chịu những cơn mưa. Nhưng có lẽ với những con người đang sinh sống tại mảnh đất Miền Trung - cuộc sống với họ đã không còn công bằng hay muốn nói rằng là quá bất công. Đó là đối với những con người trong cuộc. Còn với chúng tôi - những người con xa quê đang mòn mỏi ngóng trông tin tức từng phút giây của người thân, gia đình... họ có đang tồn tại nhưng biết chăng còn thực sự sống??? hay đang phải chống chỏi với những cơn lũ dữ dội tràn vào như muốn nuốt lấy tất cả... Những giây phút thấp thỏm lo âu, những trăn trở trong từng đêm thao thức...

Những cơn bão rồi sẽ đi qua, nhưng nỗi đau thì vẫn nằm lại. Những chiếc thuyền ra khơi chỉ cố tìm thêm chút cá, chút tôm để vun vén thêm cho cuộc sống gia đình. Những rồi bão ập đến, thình lình, không báo trước. Và trở về chỉ là những mảnh chắp vá còn lại của con thuyền trôi dạt vào bờ. Một chiếc nón, một mảnh áo. Đó là tất cả những gì  còn lại. Để chiều chiều, lại có những người vợ, người mẹ dắt dìu nhau ra bờ biển, nhìn về cái khoảng trời xa xăm và mênh mông ngoài kia, chờ đợi sẽ thấy bóng ai đó trở về, nguyên vẹn. Thấy thương lắm những bóng người đợi chờ mòn mỏi, bóng hắt lên khi chiều muộn dần buông.

Bạn sẽ thấy mình còn hạnh phúc lắm, đầy đủ lắm khi thấy những đứa trẻ nơi vùng lũ trôi qua chia nhau gói mì tôm mà gặm cho qua cơn đói. Bạn sẽ hiểu được thế nào là khắc nghiệt, là khổ đau khi chứng kiến cảnh những gì mà mình vun đắp nên, căn nhà mình xây, đàn gà vừa độ lớn chuẩn bị đem bán để dành dụm tiền cho con ăn học bỗng chốc bị cuốn trôi đi, tất cả. Có chỗ từng là những mái nhà ngập trong hạnh phúc của những bữa cơm gia đình, giờ chìm trong màn nước thăm thẳm, và người co ro trên mái nhà chờ đợi khắc khoải...
Đâu đó những giai điệu quen thuộc gieo rắc vào lòng người những nỗi băn khoăn, nước mắt bạn tôi lăn dài trên má: 


"Miền Tây nước lớn, đứng ngồi không yên,Miền Trung lũ lụt suốt đêm không ngủChúng tôi vào Đại học, niềm vui chưa dứt, bao nỗi âu loDáng mẹ gầy hơn trước, tóc ba thêm sợ bạcChiều nay tin bão phương xa, lòng con chua xót,Con chưa về chưa về lòng thắt cơn đau..."


Thương lắm Miền Trung ơi!
Bạn ơi, "Người yêu người, sống để yêu nhau", dẫu có bận rộn, những tôi tin rằng đâu đó trong mỗi chúng ta vẫn còn đó tình thương và lòng nhân ái dành cho nhau, đặc biệt là cho những mảnh đời bất hạnh. Hãy dành chút thời gian cho nhau, chia sẻ những nỗi đau buồn, lau đi những giọt nước mắt, xoa dịu đi nhưng nỗi đau. Để những cơn mưa không còn nhuốm màu thương đau, để tình thương chan hòa vào dòng nước, để biết rằng cuộc sống vẫn còn có chút ý nghĩa nhân sinh, để Miền Trung thân thương sớm thấy lại ánh mặt trời


"Sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không?


Để gió cuốn đi... để gió cuốn đi..."


Xin thương về Miền Trung quê tôi!


Jb Nguyễn Duy Khánh

Thương Về Miền Trung Quê Tôi!! Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Chim Cánh Cụt