Được hình thành từ năm 2004, hiện nay Cộng đoàn nữ tu Yên Hoà (thuộc Cộng đoàn MTG Trang Nứa - Hội Dòng Mến Thánh giá Vinh) gồm có 10 chị em, trong đó 5 chị đã khấn và 5 đệ tử. Tuy là một cộng đoàn chưa lớn, nhưng những công việc mà các chị đã và đang làm cho riêng những bệnh nhân ở trại phong Quỳnh Lập quả không hề nhỏ chút nào. Chưa kể đến những việc làm khác cho người dân như: chăm nom, săn sóc người già neo đơn, người nghèo, các hội đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể, Lớp dự tu, hay lớp huấn nghệ cho giới trẻ và dạy giáo lý...
Từ trước tới nay, những bệnh nhân phong cùi ở trại Quỳnh Lập vẫn luôn nhận được ít nhiều sự giúp đỡ từ một số tổ chức từ thiện và các cá nhân hảo tâm. Nhất là, bắt đầu từ năm 2006, sau bao nhiêu cố gắng, linh mục quản xứ Yên Hoà đã liên lạc và xin được cho 293 bệnh nhân một số tiền trợ cấp hàng tháng từ Hội bạn người cùi Việt Nam (trụ sở đóng tại Cali - Mỹ). Theo từng đợt, các nữ tu trực tiếp nhận quà từ Hội rồi chuyển đến tận tay các bệnh nhân, mỗi người 80.000 đồng/1 tháng. Còn con cháu của các bệnh nhân đang là học sinh, sinh viên thì được trợ giúp tiền học theo niên khoá: học sinh mẫu giáo: 30 USD; cấp I: 40 USD; cấp II: 50 USD; cấp III: 70 USD; trung cấp: 200 USD; cao đẳng: 250 USD; đại học: 300 USD. Đó là những món quà hết sức quý báu góp phần giảm bớt khó khăn cho các bệnh nhân trong sinh hoạt hàng ngày, đồng thời giúp con em họ có thêm điều kiện học tập. Cũng nhờ đó mà hiện nay số lượng học sinh – sinh viên con cái của bệnh nhân phong không ngừng được tăng lên: mẫu giáo: 19 em; cấp I: 29 em; cấp II: 32 em; cấp III: 21 em; trung cấp: 7 em; cao đẳng: 1 em; nhất là có 5 em sinh viên đại học, trong đó một số em đã tốt nghiệp và tìm được việc làm ổn định. Riêng các em không còn đi học nữa thì các xơ gửi vào cho học nghề may ở Trung tâm dạy nghề xứ Yên Hòa, và sau khi mãn khóa thì liên hệ cho đi làm ở Hải Phòng hoặc miền Nam, những em không muốn đi làm xa thì được cấp máy may để “lập nghiệp”.
Qủa thật cuộc sống của các bệnh nhân tuy đã được một số cá nhân và tổ chức quan tâm, giúp đỡ nhưng vẫn còn rất nhiều khó khăn, không ít nhu cầu tối thiểu của họ chưa được đáp ứng. Hiểu được điều đó, các sơ đã rất tận tình đến tận từng gia đình thăm hỏi, tìm hiểu, để biết được những gì bà con còn thiếu thốn, rồi từ đó đứng ra làm đơn xin Hội bạn người cùi Việt Nam trợ giúp thêm cho họ. Các bệnh nhân không ngần ngại trình bày với các xơ, người thì chưa có chiếc xe lăn, người thì làm nhà còn thiếu đôi cánh cửa, người thì muốn một chiếc áo ấm, chiếc chăn, chiếc xe đạp, người thì cần một ít tiền bồi dưỡng sau khi phẫu thuật, cưa chân, người thì hoàn cảnh đặc biệt khó khăn: những nhu cầu chính mà bà con đang trông chờ vào sự giúp đỡ của những tấm lòng cao cả.
Không chỉ những bệnh nhân trong trại, mà cả những bệnh nhân ở ngoài trại cũng được các xơ hết sức yêu thương. Chẳng hạn như gia đình ông Nguyễn Võ Hội và bà Lê Thị Hương ở xóm 4, xã Quỳnh Vinh, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An, vì hoàn cảnh khó khăn, đã được các xơ vay cho 10.000.000 đồng để làm ăn. Ngoài ra, thông qua các cha xứ, người quen, các xơ còn tìm cách liên lạc với những bệnh nhân ở hai tỉnh Hà Tĩnh và Nghệ An chưa được vào trại, chưa được hưởng các chế độ trợ cấp, để xin trợ giúp cho họ. Qua đây, các xơ cũng muốn nhắn gửi tới những bệnh nhân phong cùi và những người quen biết các bệnh nhân mạnh dạn liên lạc với các xơ theo địa chỉ: Maria Nguyễn Thị Nguyện, hoặc Anna Bùi Thị Châu, cộng đoàn Mến Thánh giá Yên Hoà, xóm 4, Quỳnh Vinh, Quỳnh Lưu, Nghệ An. Điện thoại : 0383217240 hoặc Lm quản xứ Yên Hòa, điện thoại 038.3773997, để các xơ giới thiệu lên Hội bạn người cùi Việt Nam xin họ giúp đỡ.
.
Bên cạnh sự trợ giúp về vật chất thì những động viên, an ủi về tình thần đối với các bệnh nhân cũng rất ý nghĩa và cần thiết. Tuy quãng đường từ Cộng đoàn đến trại phong không phải là ngắn (khoảng 15 km), lại lắm dốc núi, nhưng các xơ vẫn thường xuyên thu xếp công việc để đến thăm hỏi, giúp đỡ các bệnh nhân. Đối với các bệnh nhân, các xơ đã trở thành những người bạn thân thiết, “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” mọi tâm tư, tình cảm. Mỗi khi các xơ đến thăm là các giường, phòng bệnh lại tràn ngập niềm vui và tiếng cười; các bệnh nhân chạy ngay ra ngõ đón chào và ôm chầm lấy các xơ Các xơ luôn tràn đầy yêu thương trong những ánh mắt nhìn, tận tình với những thìa cơm muỗng cháo đút, nhẹ nhàng trong những động tác dắt dùi, êm ái cùng những cử chỉ xoa bóp, mát xa, thân mật trong những cái ôm ấp, vỗ về, hài hước trong những câu chuyện góp vui: tất cả đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày của các bệnh nhân. Đến nỗi như bà Trần Thị Hoe, tuy mắt không thấy gì nhưng chỉ cần nghe giọng nói là biết ngay xơ nào vừa đến, chỉ cần nắm lấy bàn tay là biết đó là xơ nào mà chẳng cần phải hỏi tên; hay như ông Ngô Thế Giảng, đã từng là một nhà sư trước khi nhiễm bệnh, tuổi ngoài thất thập rồi mà lúc nào cũng một “chị” hai “em” với các xơ. Qủa thật các xơ đã đem lại bao niềm vui, niềm an ủi lớn lao cho những bệnh nhân trong cuộc sống bệnh tật, khó khăn.
Trao đổi với chúng tôi, xơ Maria Nguyễn Thị Nguyện tâm sự: “Tiếp xúc nhiều với các bệnh nhân mới biết cuộc sống của họ còn rất nhiều khó khăn, cần sự đồng cảm, sẻ chia của tất cả mọi người. Công việc nhỏ mọn của chúng con chỉ là chiếc cầu nối giữa các bệnh nhân với những tấm lòng hảo tâm mà thôi. Cũng có thể mình mang tới cho họ được một chút niềm vui, nhưng thú thật chính họ mới đem lại cho mình nhiều hạnh phúc trong cuộc đời tận hiến. Qua họ mình nhận ra Chúa luôn hiện diện trong mỗi anh chị em, đặc biệt là những bệnh nhân, những người “bé mọn” của Chúa”.