Khi
nói đến tình yêu, người ta thường nói đến sự dâng hiến cho người hay
đối tượng mà họ yêu cách trọn vẹn. Godwin đã nói: “Muốn biết thế nào là
tình yêu thì phải biết sống cho kẻ khác. Sống cho kẻ khác tức là yêu”.
Hay: “Yêu là sống cuộc sống của người mình yêu” (Tolston). Còn Đức Giê
su thì Ngài đã sống triệt để tình yêu ấy khi nói và thực hiện: “Không có
tình yêu thương nào lớn lao hơn tình yêu thương của kẻ đã hiến mạng
sống mình vì người mình yêu" (Ga 15,13). Tình yêu ấy đã được Đức Giêsu
diễn tả trong chính cuộc sống của Ngài. Tuy nhiên, Ngài không muốn con
người chỉ có đứng ở bên ngoài và nhìn về tình yêu ấy một cách lạnh lùng
hay trầm trồ khen ngợi..., mà Ngài muốn cho tất cả những ai là môn sinh
của mình được sống và cảm nghiệm thực sự về tình yêu ấy một cách sống
động trong chính cuộc sống của họ. Vì thế, trải qua dòng thời gian, đã
biết bao con người được Đức Giêsu mời gọi và dẫn đưa họ đi vào trong
tình yêu ấy. Khởi đi từ các Tông đồ.
1. Họ đã đến xem và ở lại với Ngài
Khi
Gioan gặp Đức Giêsu đi ngang qua chỗ mình thì liền giới thiệu cho hai
môn đệ: “đây là chiên Thiên Chúa”. Hai môn đệ đó liền đến gặp Đức Giêsu.
Mối tương quan trở nên gần gũi hơn khi Đức Giêsu hỏi: “các anh tìm gì?”
câu hỏi của Đức Giêsu nói lên sự quan tâm của Ngài với các ông và cũng
muốn cho các ông đi vào sự hiện hữu của Ngài. Các ông hết sức vui mừng
và sung sướng, vì thế bèn thốt lên: “lạy Thầy, Thầy ở đâu?” và Đức Giêsu
đã không ngần ngại mời gọi họ: “hãy đến và xem”. Kinh Thánh còn cho
biết thêm, các ông đã đến và ở lại với Ngài ngày hôm ấy. Hay nói cách
khác, họ đã đến và sống cuộc sống của chính Đức Giêsu. Sau đó, họ trở về
trong hân hoan và giới thiệu Chúa cho nhiều người...(x. Ga 1,35-42).
Hai
môn đệ của ông Gioan đã đến để xem nơi Đức Giêsu ở, để cảm nghiệm cách
sống của Ngài, để chứng kiến đời sống của Đấng là “Chiên Thiên Chúa” và,
để học cho biết thế nào là “yêu”. Như vậy, các ông đã đi vào mối tương
quan thân tình, sâu đậm giữa Đức Giêsu và mình. Phải chăng đây là một
cuộc đối thoại trong niềm tin mà Đức Giêsu đang dần dẫn dắt các ông để
rồi sau này Phêrô phải thốt lên: “Lạy Thầy, bỏ Thầy con biết theo ai”
“Thầy mới có những lời ban sự sống" (x. Ga 6,68-70). Quả thật, nếu
không tin, làm sao các ông đến và ở lại được? Hẳn phải có một độ nhạy
bén sâu xa do niềm tin thúc đẩy, một sức bật của tình yêu lớn lao thì
mới có thể đi vào trong nội dung của niềm tin và tình yêu của Chúa cách
trọn vẹn, thân tình đến như vậy. Khi đã được hồng ân đức tin thúc bách,
các ông đã không thể sống nếu thiếu Chúa trong cuộc đời. Từ đây, các ông
bắt đầu thực sự bước vào và sống cuộc sống của chính Thầy Giêsu. Câu
nói: “lạy Thầy, Thầy ở đâu?” hay “lạy Thầy, bỏ Thầy con biết theo ai”
“Thầy mới có những lời ban sự sống" chính là những lời tuyên xưng đức
tin cách vững vàng, thể hiện sự thần phục được thốt lên từ tâm hồn của
các ông, những tâm hồn khát khao cháy bỏng được trở nên đồng hình đồng
dạng với Thầy. Con đường tình yêu này tiếp tục lan tỏa và không ngừng
được mời gọi tới tất cả những ai khao khát “yêu” và được “yêu” cách đặc
biệt.
2. Mẫu gương của một số vị thánh
Trong
lịch sử Giáo Hội, chúng ta cũng bắt gặp một số vị thánh tiêu biểu về
đời sống kết hiệp với Chúa. Khi đã sống cuộc sống tròn đầy trong ân
sủng, các ngài ngụp lặn trong tình yêu, và tất cả đều có một mẫu số
chung là gắn bó và mong muốn được ở gần Chúa như hình với bóng.
Ví dụ như: thánh Têrêsa Avila khi đã sống
kết hiệp mật thiết với Chúa trong thế giới thần bí, sau đó ngài đã
viết: “Theo tôi, khát khao nghĩa là ước mong một điều gì đó rất cần cho
chúng ta, cần đến nỗi nếu không có nó chúng ta sẽ chết” (x. đường lối
trọn lành, chương 19). Trong Cựu Ước, chúng ta cũng bắt gặp tâm tình ấy của vua thánh Đavít: “Như
nai khát khao suối nước chảy thế nào, linh hồn con cũng trông mong Chúa
như vậy, Ôi Thiên Chúa. . . khi nào con mới được đến chiêm ngưỡng tôn
nhan Thiên Chúa?” (Tv 42, 2-3). Tiếp tục dòng cảm nghiệm đó, Thánh Vịnh 73 diễn tả tương tự:
“Trên đời này, ngoài Chúa ra, con không còn mong gì nữa. Xác thịt con
và tâm hồn con có suy yếu thì Thiên Chúa đời đời vẫn là sức mạnh của tâm
hồn con cũng như của phận số con. . . bởi vì, đối với con, được sống
gần Thiên Chúa là điều thiện hảo” (Tv 73, 25-28). Sở dĩ như vậy, là vì
khởi điểm xuất phát của con người là chính Thiên Chúa, cho nên đích điểm
của con người không ai và không có gì khác cũng chính là Thiên Chúa.
Bởi vì con người đến từ Thiên Chúa trong chương trình kế hoạch cứu độ
của Ngài, nên trong thâm tâm, con người luôn kiếm tìm và khắc khoải được
về bên Ngài. Cảm nghiệm được niềm hạnh phúc và bình an tận sâu thẳm tâm
hồn, nên thánh Âutinh đã kêu lên: "Lạy Chúa, Chúa đã dựng nên con và
lòng con khắc khoải cho tới khi tâm hồn con được an nghỉ trong Chúa”.
Còn với thánh Phaolô, sau khi đã được Đức Giêsu chiếm hữu lòng của mình,
ngài đã thay thái độ, để đổi cuộc đời. Nếu trước kia, ngài sống ích kỷ,
thì giờ đây ngài sống thật bao dung. Nếu trước kia ngài căm phẫn và
ghét đạo, thì giờ đây "
Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi.
Hiện nay tôi sống trong xác phàm là sống trong niềm tin vào Con Thiên
Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi" (Gl 2, 20).
Điểm
qua một vài vị thánh tiêu biểu ấy để như là một tấm gương sáng ngời về
lòng yêu mến Chúa và khát khao được sống sự sống của Ngài trong tình
yêu. Còn chúng ta? Mối tương quan của chúng ta với Thiên Chúa thì sao?
3. Tin và theo là ở lại
Chúng ta luôn được mời gọi đi theo Đức Giêsu, và ở lại trong tình yêu của Ngài để được yêu thương. “hãy theo Thầy” và “Các
con hãy ở lại trong tình yêu của Thầy”(Ga 15,9), luôn là lời mời gọi
vừa tha thiết vừa trừu mến của Đức Giêsu cho tất cả chúng ta. Khi ở lại
trong tình yêu của Chúa, chúng ta được trở nên nghĩa thiết với Thầy, bởi
vì từ nay: “Thầy không gọi các con là tôi tớ, Thầy gọi các con là bạn
hữu”. Mà đã là bạn hữu, chúng ta được chia sẻ, hiệp thông và liên đới
cách thâm sâu hơn với Đức Giêsu và với anh chị em chúng ta. Ở lại trong
tình yêu của Đức Giêsu thì cũng là đi vào và ở lại trong sự hiện hữu
Thiên Chúa Cha: “Vì tất cả những gì Cha Ta nói với Ta, Ta cũng tỏ cho
các con biết” (Ga 15, 15).
Khi
ta ở lại trong Đức Giêsu, chúng ta được mặc lấy Ngài, được Ngài gìn giữ
như con ngươi trong mắt của Ngài. Được Ngài củng cố đức tin, thánh hóa
và làm cho mọi việc chúng ta làm được trở nên hành vi cứu độ.
Ở
lại với Đức Giêsu, chúng ta được mời gọi liên kết với Ngài như cành cây
với thân cây, như hồn trong xác. Nếu không hiệp thông với Chúa thì cuộc
đời của chúng ta là vô nghĩa và mọi công việc của chúng ta thật chẳng
có giá trị gì.
Ở lại trong Đức Giêsu còn là tuân giữ những điều Ngài đã sống và truyền dạy cách yêu mến và trung thành: “Nếu
các con giữ các điều răn của Thày, các con sẽ ở lại trong tình thương
của Thày, như Thày đã giữ các điều răn của Cha Thày và ở lại trong tình
thương của Người” (Ga 15,10). “Hãy ở lại trong tình yêu của Thày” thì cũng “hãy yêu thương nhau như Thày đã yêu thương các con”. Ở lại trong Đức Giêsu
tức là chúng ta đang đi theo Ánh Sáng, mà nếu ở lại trong Ánh Sáng thì
luôn phải yêu thương anh chị em đồng loại. Điều này đã được thánh Gioan
chứng minh khi nói:
“Ai nói rằng mình ở trong ánh sáng mà lại ghét anh em mình thì vẫn còn ở
trong bóng tối. Ai yêu thương anh em mình thì ở lại trong ánh sáng, và
nơi người ấy không có gì nên cớ vấp phạm” ( 1 Ga 2,9-10).
Mỗi
người chúng ta, ngày lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, chúng ta được mời gọi
trở nên ánh sáng cho trần gian, nên hình ảnh sống động của một Thiên
Chúa tình yêu trong cuộc đời của chúng ta. Bí tích Thánh Thể mời gọi
chúng ta hiến mạng sống cho người mình yêu, hiệp thông trọn vẹn với
Thiên Chúa và với nhau. Bí tích Thêm Sức giúp ta hăng say ra đi loan báo
và làm chứng cho tình yêu đã cảm nghiệm. Làm được điều đó, chúng ta mới
là con cái của Ánh Sáng, nếu không, chúng ta vẫn mãi là một cái xác vô
hồn.
4. Thay lời kết:
Không
ai tin vào một chuyện viển vông. Cũng chẳng ai tin vào một đối tượng
không có. Nhưng chúng ta tin là tin vào một điều có thật, mà lại không
thấy. Tin ai thì đều muốn được làm hài lòng và sống theo những điều mà
người đó đã sống và làm. Và, tin ai thì cũng đều muốn được hiện hữu
trong chính bản thể của con người ấy. Đây chính là hành vi của các Tông
đồ khi xưa. Khi đã được Đức Giêsu mời gọi, các ngài đã đáp lại lời mời
gọi ấy, đã đến với Đức Giêsu và ở lại với Ngài để cảm nghiệm tình yêu mà
Đức Giêsu đã dành cho các ông. Đây cũng là thái độ của biết bao vị
thánh trong Giáo Hội. Các ngài đã chọn Chúa là đối tượng duy nhất, tuyệt
đối trong cuộc đời của các ngài. Và, mong thay đây cũng là thái độ của
mỗi chúng ta...
Jos.Vinc. Ngọc Biển
|
0 $type={blogger}:
Đăng nhận xét