TTCG (La Croix.com) - Xin giới thiệu sứ điệp của Đức Bênêđictô XVI nhân Ngày Thế giới Ơn gọi, được cử hành ngày hôm nay 15-5, với chủ đề: “Đề nghị ơn gọi trong Giáo Hội địa phương”.
Anh chị em thân mến,
Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn gọi, được cử hành vào ngày Chúa Nhật IV Phục Sinh, 15-5-2011, mời gọi chúng ta suy nghĩ về chủ đề: “Giới thiệu ơn gọi trong Giáo Hội địa phương”. Cách đây 70 năm, Đức Piô XII đáng kính đã cho thiết lập Hội Giáo hoàng phụ trách Ơn gọi Linh mục. Tiếp sau đó, trong nhiều giáo phận, các giám mục đã thiết lập các hội tương tự được các linh mục và giáo dân khích lệ, để đáp lại tiếng gọi của Vị Mục Tử Tốt Lành, Người là Đấng “khi thấy đám đông thì chạnh lòng thương, vì họ mỏi mệt và đuối sức như những con chiên không người chăn dắt”. Và Người nói: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít. Vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ ra gặt lúa về” (Mt 9,36-38).
Ta có thể tìm thấy được một điểm quy chiếu thật rõ ràng trong những trang Tin Mừng cho nghệ thuật cổ vũ và đồng hành với ơn gọi, những trang Tin Mừng, mà qua đó, ta thấy Đức Giêsu kêu gọi các môn đệ đi theo Người, và giáo huấn họ với lòng yêu thương và ân cần. Chúng ta đặc biệt quan tâm đến cách thế Đức Giêsu đã dùng để kêu gọi những người cộng tác thân cận nhất của Người để loan báo Nước Trời (x. Lc 10,9). Trước tiên, ta thấy rõ ràng cử chỉ đầu tiên của Người là cầu nguyện cho họ: trước khi chọn họ, Đức Giêsu đã thức thâu đêm một mình, để cầu nguyện và lắng nghe Thánh ý Chúa Cha (x. Lc 6,12), trong một cuộc khổ hạnh nội tâm cao tầm hơn những thực tại hằng ngày. Ơn gọi của các môn đệ phát sinh từ chính cuộc đối thoại thân tình giữa Đức Giêsu với Cha của Người. Các ơn gọi thi hành thừa tác vụ linh mục và sống đời tận hiến trước tiên là kết quả của một cuộc tiếp xúc thường xuyên với Thiên Chúa hằng sống, và của một lời kinh khẩn khoản dâng lên “Chủ ruộng”, cả trong các cộng đoàn giáo xứ, cũng như trong các gia đình Kitô giáo, hay trong những nhóm ơn gọi.
Khởi đầu cuộc sống công khai của mình, Chúa đã gọi một số người đánh cá đang bận bịu làm việc trên bờ hồ Galilê: “Hãy theo Ta, và Ta sẽ làm cho anh em trở nên những kẻ lưới người” (Mt 4,19). Người đã chỉ cho họ thấy sứ mạng thiên sai của mình bằng nhiều “dấu chỉ”, những dấu chỉ này cho ta thấy rõ tình yêu của Người dành cho con người, và ân huệ của Lòng Chúa Cha Thương Xót; Người đã đào tạo họ bằng lời nói và bằng chứng tá cuộc sống của Người, để cho họ sẵn sàng tiếp tục công việc cứu rỗi của Người; cuối cùng “khi biết giờ Người phải rời bỏ trần gian này mà về với Cha Người đã điểm” (Ga 13,1), thì Người đã trao phó lại cho các môn đệ việc tưởng niệm cái chết và sự phục sinh của Người, và trước khi được cất nhắc lên Trời, Người đã phái họ đi khắp thế gian với lệnh truyền: “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ!” (Mt 28,19).
Đối với những ai được Người nói: “Hãy theo Ta”, thì Đức Giêsu đưa ra một lời đề nghị có tính đòi hỏi, nhưng lại đầy phấn khởi: Người mời gọi họ kết bạn với Người, chăm chú lắng nghe Lời Người, và sống với Người; Người dạy họ biết hiến dâng trọn vẹn cho Thiên Chúa, và làm cho Nước của Người được lan truyền theo luật của Tin Mừng: “Nếu hạt lúa mì rơi xuống đất mà không chết đi, thì nó chỉ trơ trọi một mình; nhưng nếu nó có chết đi, thì nó sẽ sinh nhiều bông hạt” (Ga 12,24); Người mời gọi họ đi ra khỏi ý muốn khép kín nơi chính mình, khỏi cái tư tưởng muốn thể hiện chính mình, để ngụp lặn trong một ý muốn khác, ý muốn của Thiên Chúa, và để cho ý muốn của Thiên Chúa hướng dẫn mình; Người làm cho họ sống tình huynh đệ phát sinh từ việc hoàn toàn sẵn sàng để cho Thiên Chúa sử dụng mình (x. Mt 12,49.50), và đây là nét đặc trưng của cộng đoàn đi theo Đức Giêsu: “Điều làm cho mọi người nhận biết anh em là môn đệ Thầy, đó anh em có lòng yêu thương nhau” (Ga 13,35).
Ngày hôm nay cũng thế, việc đi theo Đức Kitô luôn mang tính đòi hỏi; đi theo Đức Kitô có nghĩa là học biết gắn chặt cái nhìn của mình nơi Đức Giêsu, là học biết Người một cách thâm sâu, là học lắng nghe Người trong Lời Chúa, và học cách gặp gỡ Người trong các Bí tích; đi theo Đức Kitô còn có nghĩa là học rập khuôn ý muốn của riêng mình theo ý muốn của Người. Đây là một trường học chính hiệu và thật sự dành cho những ai đang chuẩn bị con người mình để thi hành thừa tác vụ linh mục và sống đời tận hiến, dưới sự hướng dẫn của các cấp giáo quyền có thẩm quyền. Chúa không hề bỏ qua mà không kêu gọi, thuộc mọi lứa tuổi trong đời, để họ tham dự vào sứ mạng của Người, và để phục vụ Giáo Hội qua thừa tác vụ chức thánh hay cuộc đời tận hiến. Và Giáo Hội “được kêu gọi gìn giữ hồng ân này, đánh giá hồng ân này, và yêu mến nó: Giáo Hội chịu trách nhiệm về việc khai sinh và chín muồi của ơn thiên triệu linh mục” (Gioan Phaolô II, Huấn dụ Tông toà hậu Thượng Hội đồng Pastores dabo vobis, số 41). Đặc biệt ở vào thời đại chúng ta, thời đại mà tiếng nói của Chúa hình như bị bóp nghẹt bởi “những tiếng nói khác”, và thời đại, mà lời mời gọi đi theo Người qua sự tận hiến, dường như có thể là quá khó khăn, thì mỗi cộng đoàn Kitô hữu, mỗi tín hữu, phải chu toàn một cách có lương tâm sự cam kết của mình để cổ vũ cho ơn gọi. Ta càng phải khuyến khích và nâng đỡ những ai có những dấu hiệu rõ ràng về ơn kêu gọi sống đời linh mục hay đời tận hiến, để họ cảm thấy là toàn thể cộng đoàn gần gũi họ, vào lúc họ nói lên tiếng “xin vâng” với Thiên Chúa và Giáo Hội. Chính tôi cũng thế, tôi khuyến khích họ, như tôi đã từng làm cho những ai quyết định gia nhập chủng viện. Tôi đã viết cho họ: “Các con đã hành động rất đúng như thế. Bởi vì con người sẽ luôn luôn cần đến Thiên Chúa, ngay cả trong thời đại mà kỹ thuật thống trị thế giới, và thời đại toàn cầu hoá: chúng ta cần vị Thiên Chúa là Đấng đã trở nên hữu hình trong Đức Giêsu Kitô, và là Đấng quy tụ chúng ta trong Giáo Hội phổ quát, để cùng học với Người và qua Người về cuộc sống đích thực, và để làm cho những tiêu chuẩn của nhân loại đích thực được hiện diện và trở nên hữu hiệu” (Thư gửi các chủng sinh, 18-10-2010).
Mỗi Giáo Hội địa phương ngày càng phải nhạy cảm hơn và quan tâm đến mục vụ ơn gọi, bằng cách thúc đẩy trên bình diện gia đình, giáo xứ và hội đoàn - như Đức Giêsu đã làm cho các môn đệ của Người - những thanh thiếu niên và các bạn trẻ, nhất là những thanh thiếu niên, phát triển một tình bạn đích thực và thân tình với Chúa, trong kinh nguyện cá nhân và phụng vụ, học biết lắng nghe một cách chăm chỉ và phong phú Lời Chúa, bằng cách ngày càng sống thân tình hơn với Sách Thánh, hiểu rằng chấp nhận Thánh ý Chúa thì không hề hư vô hoá hay phá huỷ con người mình, nhưng lại cho phép ta khám phá và đi theo chân lý sâu xa nhất về bản thân mình; sống sự nhưng không và tình huynh đệ trong những mối tương giao với người khác, bởi vì, chỉ khi nào ta mở lòng mình ra đón nhận tình yêu của Thiên Chúa, thì lúc đó, ta mới tìm thấy được niềm vui thật sự, và sự thể hiện viên mãn những khát vọng của mình. “Giới thiệu ơn gọi trong Giáo Hội địa phương” có nghĩa là can đảm chỉ rõ, qua một mục vụ ơn gọi đầy quan tâm và biết thích nghi, con đường đầy yêu sách trong việc đi theo Đức Kitô là Đấng đã mời gọi cả một cuộc đời, một con đường có nhiều ý nghĩa biết bao.
Tôi đặc biệt ngỏ lời với anh em, thưa các chư huynh giám mục thân mến. Để bảo đảm cho có được sự nối tiếp và truyền bá sứ mạng cứu rỗi của anh em trong Đức Kitô, thì anh em “hãy hết sức cổ vũ ơn gọi làm linh mục hay tu dòng, nhất là hãy đặc biệt lưu tâm đến ơn gọi truyền giáo” (Sắc lệnh Christus Dominus, số 15). Chúa cần đến sự cộng tác của anh em, để cho những tiếng gọi của Người có thể đi đến con tim của những ai Người đã chọn. Anh em hãy quan tâm đến sự chọn lựa của những ai nỗ lực làm việc trong trung tâm ơn gọi của giáo phận, là khí cụ quý giá để cổ vũ và tổ chức mục vụ ơn gọi, để cầu nguyện, một sự cầu nguyện nâng đỡ và bảo đảm cho sự phong phú của mục vụ ơn gọi. Chư huynh trong giám mục đoàn thân mến, tôi muốn nhắc lại với anh em sự ân cần của Giáo Hội toàn cầu muốn có được một sự phân phối đồng đều các linh mục trên toàn thế giới. Việc anh em sẵn lòng giúp đỡ cho những giáo phận nghèo nàn hơn về ơn gọi, sẽ là một ân huệ của Thiên Chúa dành cho những cộng đoàn của anh em, và cho các tín hữu thấy được chứng tá của một sự phục vụ qua thừa tác vụ linh mục, một sự phục vụ mở lòng ra với những nhu cầu của toàn thể Giáo Hội một cách quảng đại.
Công đồng Chung Vatican II đã nhắc lại một cách minh nhiên rằng “toàn thể cộng đoàn Kitô hữu có bổn phận cổ vũ các ơn thiên triệu, mà trước hết là phải tiến hành nghĩa vụ ấy bằng một đời sống Kitô hữu trọn vẹn” (Sắc lệnh về Đào tạo Linh mục Optatam totius, số 2). Như thế, tôi cũng muốn gửi một lời chào huynh đệ và đặc biệt, và khuyến khích tất cả những ai đang cộng tác, cách này hay cách khác, với các linh mục trong giáo xứ. Tôi đặc biệt ngỏ lời với những ai có thể cộng tác vào trong mục vụ ơn gọi: các linh mục, các gia đình, các giáo lý viên, các hoạt náo viên. Tôi khuyên nhủ các linh mục hãy sẵn sàng sống chứng tá hiệp thông với giám mục của mình, cũng như với các đồng nghiệp linh mục, để bảo đảm cho có được một loại đất mùn sinh động ươm những hạt giống mới về ơn thiên triệu linh mục. Ước gì các gia đình “sống tinh thần đức tin, đức mến và đạo hạnh” (Sắc lệnh về Đào tạo Linh mục Optatam totius, số 2), để giúp con cái họ quảng đại đón nhận ơn gọi làm linh mục và sống đời tận hiến. Ước gì các giáo lý viên và các hoạt náo viên trong các hội đoàn Công giáo, và các phong trào trong Giáo Hội, xác tín về sứ mạng giáo dục của mình, “quan tâm đào luyện các thanh thiếu niên được uỷ thác cho mình, để họ có thể nhận ra ơn thên triệu và sẵn lòng bước theo” (Sđd).
Anh chị em thân mến, việc anh chị em cam kết cổ vũ, và đồng hành với ơn gọi tìm thấy được toàn bộ ý nghĩa và tính hữu hiệu mục vụ, khi nó được thể hiện trong sự hợp nhất với Giáo Hội, và khi nó hướng đến việc phục vụ hiệp thông. Chính vì thế mà mỗi khía cạnh trong đời sống cộng đoàn của Giáo Hội - việc huấn giáo, gặp gỡ đào tạo, kinh nguyện phụng vụ, hành hương - là một cơ hội quý giá để làm phát sinh trong Dân Chúa, đặc biệt là nơi những em nhỏ tuổi nhất, và nơi các bạn trẻ, ý nghĩa của việc mình thuộc về Giáo Hội, và trách nhiệm của mình trong việc đáp trả lại lời mời gọi tiến đến thiên chức linh mục và đời sống tận hiến, bằng một sự chọn lựa tự do và ý thức.
Khả năng trau dồi ơn gọi là một dấu hiệu đặc trưng nói lên sức sống trong một Giáo Hội địa phương. Chúng ta hãy tin tưởng, và không ngừng cầu xin Đức Trinh Nữ Maria nâng đỡ chúng ta; xin cho gương sáng của Mẹ trong việc đón nhận chương trình cứu rỗi của Thiên Chúa, và nhờ sự bầu cử thần thế của Người; xin cho việc Mẹ sẵn sàng nói lên tiếng “xin vâng” với Thiên Chúa, là Đấng không ngừng kêu gọi những người thợ gặt mới cho cánh đồng của Chúa, được tràn lan trong lòng mỗi cộng đoàn. Với lời cầu mong này, tôi sẵn lòng ban cho tất cả anh chị em Phép Lành Toà Thánh của tôi.
Làm tại Vatican, 15-11-2010
Bênêđictô XVI, Giáo hoàng