Thơ cầu nguyện: Những Mùa Hoa Bỏ Lại

Tôi là kẻ làm vườn
Trên đỉnh đồi Cứu Rỗi
Trái tim tôi lỡ thương
Một loài hoa đồng nội
Giữa vũng đời lầy lội
Tôi ươm một mùa hoa
Mong lũng đời chật chội
Vẫn đẹp ngời kiêu sa
Sức sống loài cỏ hoa
Tôi ngỡ ngàng biết mấy
Hương đồng nội mặn mà
Làm tim rôi run rẩy
Tôi che mưa chắn gió
Tôi chăm chút nâng niu
Mong mùa vàng mở ngõ
Ngợp đất trời hương yêu
Khi nụ đời sắp nở
Mươn mướt đóa xuân thì
Mùa vui đành dang dở
Ngày tôi phải ra đi…
Là tôi đời vội vã
Hay hoa kia muộn màng
Để phím trần lạc nhịp
Để tơ trời dở dang?
Tôi là kẻ làm vườn
Trên đỉnh đồi Cứu Rỗi
Đời tôi, cuộc hành hương
Giữa cuộc đời muôn lối
Những mùa hoa bỏ lại
Đã bừng nở trong tôi
Những mùa hoa đẹp mãi
Trên dặm trường xa xôi
Mạnh bước lên, tôi nhé!
Dẫu đơn côi độc trình
Gót chân trần sẽ nở
Đẹp muôn ngàn hoa xinh
Mạnh bước lên, tôi nhé!
Đừng ngoảnh lại sau lưng
Những mùa yêu dang dở
Sẽ mãi đẹp vô chừng
Mạnh bước lên, tôi nhé!
Dâng cho trọn cuộc tình
Hoa thơm đời tận hiến
Sẽ ngát trời hương kinh.
Cao Gia An, S.J.

Thơ cầu nguyện: Những Mùa Hoa Bỏ Lại Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Admin