“Trời như hớp phải hơi men ngan ngát,”
“Đắm muôn ngôi tinh lạc xuống mười phương.”
“Đắm muôn ngôi tinh lạc xuống mười phương.”
(dẫn từ thơ Hàn Mặc Tử)
Ga 20: 19-23; 14: 15-16, 23b-26
Hơi
men ngát, đất trời như hớp phải. Ngôi tinh lạc, vũ trụ tâm tình diễn tả
ngày Chúa đến có Thánh Thần ngự trị như “tinh lạc xuống mười phương” ở
trình thuật.
Trình
thuật, thánh Gioan nay diễn tả việc Chúa đến như nguồn năng lực đổ
xuống muôn dân, không giới hạn. Chúa đến, lẽ đáng ra, sự việc không mang
tính bạo lực nhưng chỉ thực hiện lời Ngài hứa hẹn. Chúa đến, lẽ đáng
ra, ta không còn chối từ một hồi hướng. Và Chúa đến, lẽ đáng ra: xã hội
chẳng buộc mọi người phải khước từ tặng cho người nghèo/hèn những thứ họ
cần thiết. Chúa đến, hy vọng mọi người sẽ nhận được lời Chúa nhắn hãy
đến với nhau trong thuận hoà, bất kể mình là ai, tốt xấu thế nào.
Chúa
đến vào ngày Hiện Xuống vẫn là thế, nhưng sao bạo lực vẫn cứ lan tràn
khắp nơi? Sao mọi người vẫn ra chai đá chẳng hồi hướng, trở về. Xã hội,
vẫn chèn ép người lép vế, thiếu thốn. Và, lòng người vẫn rẽ chia về văn
hoá lẫn đạo giáo. Và, người người vẫn không biết gì thông điệp Chúa
gửi, vẫn kiếm tìm sự thật, lại không thấy. Có người cứ tự hỏi: Lễ Hiện
Xuống có thực sự xảy ra không? Phải chăng đó chỉ gồm một mớ tư tưởng rất
không thực? Hoặc, ngày ấy rồi cũng đến trong tương lai?
Thật
ra thì, lễ Chúa Hiện Xuống xảy ra vào một ngày rất thực, nhưng vì ảnh
hưởng của Ngày này nên sự việc bị đình hoãn, vẫn chưa tới. Và, ân sủng
ngày Chúa đến sẽ mang lại an bình/tử tế, phúc hạnh và liêm chính, cảm
thông lẫn hoá giải và mọi nét đẹp vẫn chưa đến với người người. Tại sao
thế? Nếu Chúa tặng ban cho ta ngày Hiện Xuống như thế, thì sao kết quả
của ngày này vẫn chưa hiện thực?
Sở
dĩ có chuyện như thế, vì Chúa muốn để cho con người tự mình thực hiện
những gì mình phải làm theo cung cách tư riêng, tốt đẹp. Ngài vẫn muốn
con người vận dụng tài năng, trí tuệ để sáng tạo điều tốt đẹp trong mọi
sự theo cung cách đa dạng, đặc trưng hầu làm đẹp thế giới gian trần. Có
như thế ta mới đi đến hiệp nhất đích thực rất quý giá. Chúa gửi Thần Khí
đến vào ngày Hiện Xuống là để đảm bảo rằng Ngài vẫn ưu tư chăm sóc thế
giới của Ngài, ngang qua ta. Vì thế nên, Hiện Xuống là sự việc quan
trọng bởi chính đó là cơ hội để mọi người biết mà thực hiện những điều
Chúa trông ngóng.
Thêm
nữa, Hiện Xuống còn là cơ hội Chúa tặng ban Thần Khí của Ngài cho thế
gian. Thần Khí Ngài vẫn ở với ta và hiện diện cả nơi mù mờ, nghịch ngạo
để ta sống sao cho mọi người thất rằng Thần Khí Chúa vẫn hiện hữu. Ngõ
hầu giúp ta làm việc ấy, Thần Khí Chúa không ra mặt dính dự vào mọi sự,
nhưng vẫn ẩn khuất ở đâu đó để ta kiếm tìm. Và, một khi khám phá ra
Ngài, ta mới xác tín, thuyết phục và hoạt động cho mình và cho người.
Và, dù không xem không thấy bằng mắt thịt, ta vẫn sống có Thần Khí như
Kitô-Khác để chứng tỏ ta là con Chúa, có Thần Khí ngự trị trong ta, ở
với ta.
Lấy
âm nhạc làm ví dụ, ta cứ suy như thế này: hãy hình dung ra cảnh tượng
nhạc sĩ Beethoven vừa viết xong giao-hưởng-khúc tuyệt-vời rồi trao cho
nhạc-công thành Viênna thực hiện biểu diễn. Thật tuyệt! Nhưng, làm sao
lại như thế được. Bởi, tuy Beethoven là nhạc sĩ viết nhạc, nhưng ông lại
chẳng bao giờ chơi thử nhạc bản đó và cũng chẳng nghe được tiết điệu
của nhạc bản do mình sáng tác, vì ông bị điếc nặng! Vậy thì, chuyện gì
sẽ xảy đến nếu tác-giả các giao-hưởng-khúc nổi tiếng những muốn nhạc của
mình đạt kết quả? Đương nhiên, các nhạc trưởng đều quyết tâm qui tụ
nhạc-công giỏi lập thành dàn nhạc thật hay để chơi bản giao hưởng ấy cho
tốt. Và nhạc bản ấy, sẽ không là giao-hưởng-khúc tuyệt-tác cho đến khi
dàn nhạc trổi cung điệu thánh thót đến phút chót. Và khi ấy, mọi sự tốt
đẹp như: nét nhẹ nhàng tinh tế, bình an và phúc hạnh, hoà giải và cảm
thông cùng với nét diễm kiều của sự thật đà tỏ hiện.
Và
khi Thần Khí Chúa Hiện Đến với con người, mọi sự thể cũng sẽ hệt như
thế. Mọi sự kiều diễm/tốt đẹp sẽ được biểu tỏ vào ngày Chúa Đến, nhưng
không là kết quả của Hiện Xuống, mà là hậu quả của những gì ta có thể
làm để việc Chúa Đến được diễn ra. Tựa hồ như lĩnh vực âm nhạc, điều đó
như thể một phần của Giao-hưởng-khúc nọ chưa được chơi cho dứt. Đây chỉ
là một phần của giao-hưởng-khúc được trì hoãn, sẽ chơi sau. Vị nhạc
trưởng, sẽ xin thính-giả đến thưởng lãm phần còn lại của nhạc bản, vào
lần tới. Cũng thế, Lễ Hiện Xuống là để nhắc ta chuyện tương lai, ta dựng
xây.
Đôi
lúc ta lại nghĩ mình hoạt động trong tình huống có khuôn thước lịch sử
có giới hạn, nên cũng chỉ gật đầu vội vã thông qua với người Do-thái ở
Cựu-ước, và tập trung nhiều vào Đức Kitô của thời ấu thơ, vội nhảy vào
thời điểm Ngài công khai hoạt động, chú trọng nhiều đến sự chết và sống
lại của Ngài, rồi thêm vào đó chuyện Ngài về Trời và rồi Ngài gửi Thần
Khí đến với muôn người trong ngày Hiện Xuống, chỉ thế thôi. Còn lại một
việc, là: ta chỉ tìm đường về quê trời, sau đoạn kết của câu chuyện đời.
Khuôn
thước lịch-sử ra như thế, nếu là lịch-sử cứu độ, e rằng cũng bức bách,
hạn hẹp. Thật sự, thì: ta cần khuôn thước lớn rộng, bao gộp nhiều công
đoạn để thực thi việc Hiện Xuống của Thần Khí trong tất cả lịch sử hay
tiểu sử của mỗi người. Không chỉ quan tâm mỗi khuôn thước thánh-sử của
Giáo hội ta mà thôi, nhưng của mọi nhóm hội/đoàn thể trong đó người
người vẫn cứ làm mọi việc nhưng không nói ra, nhưng để Chúa tỏ cho ta
thấy Ngài muốn ta làm gì vào Lễ Hiện Xuống, rất Ngũ Tuần. Ta đang ở
trong tình huống có Hiện Xuống thời hiện tại, có bối cảnh một đại lễ
đang bày cho ta việc để làm.
Nhìn
vào thánh Hội hôm nay, lúc này, ta thấy rằng Hội thánh đang bận bịu rất
nhiều việc, nhưng đã chắc gì ta đang theo khuôn thước của Hiện Xuống,
có Thần Khí chỉ dẫn. Hội thánh ta cũng đang hoạt động thật đấy, nhưng
vẫn đẩy lùi thế giới ra bên ngoài. Hôm nay, mừng ngày Chúa Hiện Đến, có
lẽ Hội thánh, tức toàn thể các kẻ tin chứ không chỉ hệ cấp giáo quyền mà
thôi cũng nên nhớ, rằng: mọi sự ở trần gian là một phần của tổng thể có
Chúa, có ta, có cả Thần Khí cùng hoạt động trong Chúa và với Chúa. Hội
thánh hôm nay cũng cần một nền giáo dục mới cho công tác ấy. Hội thánh
cần mời mọi người lâu nay bị bỏ rơi ở bờ rìa, hãy cùng tham gia công
việc chung của mọi người. Công việc thánh-hoá toàn thể thánh hội, như đã
từng xảy ra trong ngày Chúa Hiện Đến.
Làm
được thế, ta sẽ có cuộc di dân khá lớn rộng không phải từ nước này qua
nước nọ, mà từ vai trò này qua chức năng khác, trong tổng thể. Và hiện
nay đang có dấu hiệu cho thấy sự việc như thế đang dần dà tỏ hiện một lễ
Hiện Xuống và Hiện Đến với muôn người.
Nay,
cũng là lúc ta nên để mọi căng thẳng, trầm thống đi chơi nơi khác. Hãy
đặt để thành công/hy vọng, chứ không phải thất bại/tuyệt vọng vào mọi sự
việc, trong tâm-can mọi người. Quan trọng là: mọi thành phần trong hội
thánh cũng như ngoài đời, ta hãy cùng nhau thực hiện mọi sự tốt đẹp theo
hướng tích cực. Đó mới là chuyện quan trọng. Và, quan trọng hơn cả, là:
tất cả chúng ta sẽ tỏ cho mọi người biết, là: ta có thể và có quyết tâm
làm được việc đó, theo cung cách rất Hiện Xuống. Và, đó chính là thành
phẩm của Thần Khí Chúa đang ở trong ta và mọi người.
Trong tâm tình cảm nghiệm sự việc như thế, ta hãy cùng nhau hát lên lời thi ca mà ngâm rằng:
“Trời như hớp phải hơi men ngan ngát,
Đắm muôn ngôi, tinh lạc xuống mười phương.”
Cả trời bỗng tiêu diêu như báu vỡ:
Nên tiếng vang thầm, dội đến thâm tâm.”
Đắm muôn ngôi, tinh lạc xuống mười phương.”
Cả trời bỗng tiêu diêu như báu vỡ:
Nên tiếng vang thầm, dội đến thâm tâm.”
(Nguồn Thơm – Hàn Mặc Tử)
Thâm
tâm ta, thâm tâm người nay thấm nhuần Thần Khí, như báu vỡ. Vỡ hơi men.
Vỡ cõi lòng, hầu nhận thức rằng Chúa vẫn còn Hiện Xuống, như “tinh lạc
đến với muôn người”, không chỉ mỗi ta, mà cả thánh Hội.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh
Mai Tá lược dịch
0 $type={blogger}:
Đăng nhận xét